- Ô ! – tôi kêu lên thất
vọng.
- Chú kiểm tra danh sách
y tá thành phố – chú Juđ
tiếp – Có một cô y như
cháu tả, tên là Zella
Langtry, y tá mới ra
trường, nhà số 711 đường
Eastland, làm ở bệnh viện
thành phố. Nếu cô ta gặp
chuyện gì thì điều đó
đang xảy ra, vì cô vừa hết
ca trực tối naỵ
Những điều nghe được đó,
cùng với hình ảnh cô bé
trong ngăn 14 bỗng làm
tôi nghĩ ra một điều và
thấy rởn tóc gáỵ
- Chú Lawrence, cháu
chợt sợ rằng cô Zella sắp
gặp chuyện chẳng lành.
- Cháu muốn nói gì vậy ?
- Bởi vì … bữa trước … bà
phù thủy Endore đệ tứ có
nằm ở đây … Bà ta rất …
- Cháu nói chuyện nhảm
nhí gì đó – giọng chú gay
gắt – Bộ cháu uống rượu
say rồi hả ?
- Dạ không – tôi vội đáp.
- Còn gì không ?
- Dạ, không … Cám ơn
chú.
Hai mươi phút sau, chiếc
xe cà khổ của tôi đậu lại
trên đường Eastland, đi
bộ một đoạn là tôi tìm
được số nhà cô tạ Ðó là
một ngôi nhà nhỏ, quét
vôi trắng, trông khiêm
tốn với mảnh sân tí tẹo
phía trước. Cả khu nhà đã
tối đen, yên ngủ.
Tôi đứng đó mấy phút và
cảm thấy mình ngố ơi là
ngố thì nghe tiếng máy
xe ở đầu đường. Ngoảnh
ra thì thấy chiếc xe buýt
đang nặng nề rời bến ở
ngã tư đằng kiạ
Ðứng khuất vào bóng cây
ven đường, tôi nhận ra
bóng một cô gái vừa rời
xe buýt và đi bộ về phía
tôi, nhưng cô không phải
người duy nhất xuống xe ở
bến nàỵ Ðằng sau cô có
một bóng người cao và to
con. Thấy cảnh đó, tôi
muốn nghẹn thở luôn.
Cô chợt nhận ra có người
theo mình và cô rảo bước.
Người đàn ông cũng rảo
theọ Cô ngoảnh lại nhìn
và bước vội hơn, gần như
chạỵ
Tiếng giày đàn ông trên
mặt đường nghe mồn
một. Tiếng la của cô gái
nghẹn lại khi gã ta đuổi
kịp và quàng tay siết cổ
cô.
Hai người giằng co với
nhau, đôi chân cô gái đá
loạn xạ. Từ chỗ nấp, tôi
vụt xông ra, chẳng còn
biết sợ là gì.
Gã kia nghe tiếng chân
tôi, gã quay lại, buông cô
gái ra thì tôi lao người
bừa vào hông gã.
Gã lên mạnh gối một cái,
trúng ngay cằm tôị Tôi té
ngồi xuống đường. Gã liền
quay người bỏ chạỵ Có đôi
bàn tay dịu dàng đỡ tôi
dậy và tôi nhìn rõ được
đôi mắt của Zella Langtry
lần đầụ Ðôi mắt đẹp, mơ
huyền và long lanh trong
bóng đêm.
- Cô có sao không ? – tôi
hỏi, hơi thở còn hổn hển.
- Cám ơn, tôi không saọ
Còn anh ?
- Bây giờ thì ổn rồi – tôi
đáp.
- Thật là may anh lại có
mặt kịp thời – cô ta đã
bình tĩnh lạị
- ừ … tôi …? tình cờ đi
ngang qua đâỵ Ðể tôi đưa
cô tới nhà cho chắc ăn.
Khỏi báo cảnh sát vụ này
làm chị Có thấy được mặt
mũi tên kia đâu ?
- Tôi đang về nhà. Nhà tôi
ngay đằng kiạ
- Chúng tôi đi bên nhau,
cô xưng tên mình là
Zella, và tôi cho cô biết
tôi là Tullỵ Ðến trước cửa
nhà, hai đứa tôi nhìn
nhaụ Tôi hỏi tôi có thể gọi
điện cho cô không, thì cô
ấy rất hoan hỉ.
Ðợi cô ấy vào hẳn trong
nhà, tôi mới thả bộ về chỗ
đậu xe, vừa đi vừa huýt
sáọ
Về đến nhà xác, tôi đi
thẳng vào phòng xác. Nếu
lý thuyết của tôi đúng, thì
hình ảnh của Zella
Langtry trong ngăn 14 sẽ
không còn nữa, bây giờ cô
đã được cứu thoát chết.
Kéo ngăn số 14 ra, tôi đực
mặt đứng nhìn vào đó. Lý
thuyết của tôi đến lúc
này, đã hoàn toàn đúng.
Hình ảnh của Zella
Langtry không còn đó
nữa
Nhưng thay vào đấy là
một cô nàng tóc đỏ hung,
cũng xinh đẹp không
kém!

<<Truyen ma


Polly po-cket